Đầu.. đất!
Tuy nhiên, nếu nghĩ rằng chiếm hữu (tư hữu) với quyền sử dụng nói lên bản chất của lẽ công bằng (trong phân phối nguồn lợi) thì hoàn toàn sai lầm. Bởi con người sinh ra không phải ai cũng giống nhau/như nhau & bằng nhau. Ví dụ: 100 người nông dân, mỗi người có 1 ha đất, canh tác trong cùng điều kiện thời tiết khí hậu thổ nhưỡng nhưng sau 1 năm sẽ có 100 kết quả khác nhau. Có thể có 10 anh khá/giàu, 40 anh đủ ăn có dư chút đỉnh, 30 anh thất bát đói kém, 20 anh đói khổ nợ nần phá sản. Loại bỏ yếu tố chính trị xã hội để xét thuần túy về mặt kinh tế thì 20 anh cuối cùng sẽ lấy làm vui mừng nếu bán được đất cho 10 anh đầu tiên để gia đình mình khỏi chết đói, thoát vòng nợ nần vầy bủa. Sự sàng lọc tự nhiên có kết quả là phân công lao động. 10 anh nông dân giỏi có thể sẽ là nhà quản lý sản xuất tốt để 30 ha đất (10 của mình ban đầu + 20 mua thêm sau này) đem lại lợi lộc hơn hẳn nếu so với 30 ha của 30 người ban đầu.
Nhiệm vụ chức năng của TLSX là tạo ra của cải cho xã hội. Ai khai thác tốt hơn sẽ đương nhiên có quyền nhiều hơn, ai dở thì cam phận làm nông phu tá điền (trong số tá điền cũng có anh giỏi anh dở nên giá trị ngày công lao động khác nhau). Ở An Giang, Sóc Trăng có nhiều mô hình cánh đồng mẫu lớn. Hầu hết đất ở những cánh đồng đó có được là do quá trình tích tụ, sàng lọc giỏi – dở mà ra. Một số khác là do nông dân tự nguyện góp lại để cho 1 người (hoặc nhóm người) có năng lực quản lý tốt (đương nhiên là có nhiều vốn) đứng ra điều hành. Kết quả các hộ nông dân ấy (làm tá điền ăn công từ người quản lý) nhận được là cao hơn nhiều so với đám ruộng DO MÌNH TỰ CANH TÁC.
Như vậy đã sáng tỏ 2 ý: 1/ Sự mù quáng, giáo điều, thô thiển về ý nghĩa của CÔNG BẰNG là cha đẻ của chủ nghĩa bình quân làm tê liệt xã hội (triệt tiêu sức cạnh tranh, sáng tạo, phát huy năng lực cá nhân). 2/ Quyền sử dụng đất hay sở hữu đất không hề khác nhau về ý nghĩa thực chất vì giá trị (sản sinh ra từ đất) mới có quyền quyết định.
Nhưng các phân tích trên chưa đề cập tới các yếu tố xã hội, chính trị. Thực tế là ở VN hiện nay hầu hết những người giàu đều không xuất phát trên cơ sở TÀI GIỎI mà chủ yếu từ GIAN MANH. Họ nắm giữ rất nhiều đất đai mà khổ nỗi – đất đai ấy không hề sinh lợi cho xã hội trong khi nhiều nông dân thực sự giỏi sản xuất thì không có đất. Có kẻ ngụy biện cho đám trọc phú đô la: “Họ góp phần làm giàu cho đất nước bằng các khoản thuế.” Bố láo! Ví dụ: Đầu tư cho 1 khu đô thị mới nào đó, họ kê khống các chi phí đầu vào để xấp xỉ hoặc bằng với giá bán các căn hộ sau này. Đầu tư không có lợi nhuận thì lấy gì nộp thuế? Thanh kiểm tra ư? Dúi vô mõm nắm tiền thì cứng họng ngay ý mà. Vì lẽ đó, nếu cho tư hữu ở giai đoạn này sẽ lợi bất cập hại. XH sẽ dồn nén chất chồng các bất công mâu thuẫn (lợi ích), và đó là điều nguy hiểm đối với vận mệnh non sông & sự an nguy của chế độ chính trị.
Công bằng không phải là cào bằng. Bình đẳng không phải là bằng nhau.. Phải không bạn?
Có vô số chính sách, biện pháp để bảo đảm 2 yếu tố bình đẳng & công bằng XH về sử dụng/tư hữu đất đai. Vấn đề là cách nhìn, lối nghĩ, quan điểm ra sao mà thôi. Có 2 loại quan đáng sợ: QUAN LIÊU (xa dân nên làm luật/chính sách trên Trời) & QUAN LIỀU (cắm đầu làm mọi cho đám trọc phú. Ký 1 phát, hàng chục hàng trăm ngàn dân nghèo mất sạch đất đai cha ông ngàn đời truyền lại).
Giờ chưa phải là lúc để chúng ta mơ đến dân chủ khi mà quyền lực điều hành đất nước đang dần vuột khỏi tay CÔNG NÔNG. Mới đây, ngân hàng nhà nước đề nghị bộ công an vào cuộc làm thịt báo TN vì loạt bài đầu cơ vàng bất chính, ai hưởng lợi. Đất nước này đang bị cái gì đấy rất nghiêm trọng. Lợi ích nhóm thống trị ư? Có lẽ vậy! Vô sản mới đang hình thành & sẽ lớn mạnh nhanh chóng khi bất động sản được giải cứu thành công mà dân nghèo mòn mỏi vì giấc mơ có 1 căn nhà đã trở thành tuyệt vọng.
Giờ nhảy qua thái cực ngược lại, tạo điều kiện cho bọn trọc phú hút máu dân nghèo (thông qua quan chức hư hỏng) rồi tuyên bố: Đó là quyền tự do kinh doanh & dân chủ xã hội.
Tìm bằng chứng tham nhũng rất khó nhưng buộc quan chức có nghĩa vụ chứng minh khối tài sản mình có hình thành từ đâu thì rất dễ. Khổ nỗi là ‘họ’ không dám làm. Dân chủ là người dân làm chủ xã hội bằng việc giám sát hành vi những người đại diện/đại biểu của mình nhưng sau nhiều năm NÓI mà mãi đến nay ‘họ’ vẫn chưa LÀM điều sơ đẳng nhất: CÔNG KHAI TÀI SẢN QUAN CHỨC. Lý do? Khỏi cần ai trả lời, dân biết tỏng!
CNXH là gì? Là mỗi người 1 mảnh đất bằng nhau hoặc chả ai có mảnh nào để tất cả đều có quyền sử dụng NHƯ NHAU? SAI! Đích cuối cùng của CNXH là HẠNH PHÚC. Muốn có hạnh phúc thì xã hội phải có nhiều của cải & được phân phối công bằng (thông qua điều tiết bằng chính sách thuế & an sinh XH). Kích thích sản xuất bằng cách BUỘC kẻ chiếm hữu đất phải làm cho đất sinh lợi (thay vì các khu đô thị chết đang chờ nhà nước giải cứu). Giải pháp kích thích: Thuế bậc thang lũy tiến.
TT NTD đưa ra các lý do ‘giải cứu BĐS’: “BĐS được giải cứu sẽ kéo theo hàng trăm hàng ngàn ngành nghề khác sống dậy. Như VLXD (gạch, đá, xi măng, sắt thép..) TTNT, cây cảnh.. Thậm chí cả ông họa sĩ cũng có việc làm nhờ BĐS bán được nhà nên người ta mua tranh treo tường” – Ô hay, nhà ở là nhu cầu thiết yếu của XH, liên quan quái gì đến mấy gã trùm địa ốc ôm hàng giá cao? Nhà thì đã xây rồi (đủ nhu cầu đến năm 2050), làm gì có vụ “tiêu thụ xi măng sắt thép gạch đá” nữa? Giá hạ xuống (phù hợp năng lực tiêu dùng của XH VN) thì dân sẽ mua nhà thôi, khi đó lo gì không tiêu thụ được cây cảnh & tranh treo tường? Năm 1994, bà TH có 500 cây vàng lận lưng, nhờ bùa phép với địa ốc, năm 2009 bà có 40.000 tỉ, là bà chủ ngân hàng thuộc loại có số má đất phương Nam, chưa kể hàng chục triệu m2 đất rải dài từ Nam ra Bắc. Vậy, nhà nước nên xuất ngân sách ra ‘giải cứu’ những kẻ như bà TH hay nên giúp dân nghèo thông qua các giải pháp KT XH? Công bằng XH hay ngụy biện cho CÀO BẰNG chính sách? (Mà thực ra dân nghèo chả hưởng chút lợi lộc gì). Định hướng XHCN đã bị biến tướng rõ rệt trong chủ trương giải cứu BĐS vùa rồi. Vì lẽ đó các ông trùm địa ốc Hà Nội cay cú với Alan Phan & blog của tôi gần đây liên tục bị hăm dọa, hù nẹt từ các vị ‘chức năng’. Tôi coi đám đó là đồ rác rưởi, chỉ ái ngại khi nhớ về những đồng đội đã hy sinh – nhất là những người lính vì trót tin lời tôi (về lẽ công bằng & CNCS..) để xông pha chiến trận rồi mãi mãi không về. Vào viếng nghĩa trang liệt sĩ mà tôi không dám nhìn thẳng vào hình chân dung của họ hoặc những ngôi sao vàng trên ngôi mộ vô danh là vì lẽ đó.
Thân mến!